Đêm nay nó lại giật mình thấy ác mộng …. nó chẳng có một giấc ngủ ngon trọn vẹn đúng nghĩa, người nó gầy rộc cả đi. Ai cũng bảo nó không dám ăn vì “sợ mập” nhưng chỉ có nó mới hiểu được lý do vì sao nó sa sút đến vậy.
Nhìn nó quấn quít bên mấy đứa trẻ ở nhà bên cạnh phòng trọ không ai nghĩ nó vừa trải qua cú sốc lớn trong cuộc đời. Hoạt bát, hòa đồng, là một cán bộ Đoàn năng nổ của lớp, nó là tầm ngắm của khối chàng trai trong và ngoài lớp nhưng sao nó chẳng có cảm giác với ai. Anh có nghề nghiệp ổn định, lại vừa đẹp trai, phong độ, anh đã làm xao xuyến biết bao cô gái trong dãy phòng trọ nhà nó khi anh đến thăm một người bạn bị ốm. Cái chạm mặt vô tình khi vừa bước ra khỏi phòng để chuẩn bị đi học lớp Ngoại ngữ ban đêm khiến nó té ngã. Tự nhiên mất toi buổi học vì bị trật khớp chân do cái tội mang guốc cao gót. Vậy là anh và nó quen nhau …..
Bốn năm gắn bó với mảnh đất Quảng Nam đủ để nó xây đắp nên mối tình lãng mạn với anh chàng kỹ sư điện lực ấy. Nó không bao giờ dám nghĩ nó và anh lại là một đôi vì nhìn về bề ngoài anh và nó khá chênh lệch. Nó cứ nghĩ đó là duyên trời định mang anh đến bên nó. Anh dịu dàng ân cần chăm sóc nó từng li từng tí. Không biết có phải vì tình yêu của anh hay vì anh chăm sóc nó kỹ quá mà nhìn nó ngày càng dễ thương hẳn ra (Trước đây nó chẳng bận tâm đến cách ăn uống cũng như cách chăm sóc bản thân của nó như thế nào). Bạn bè ai cũng bảo nó may mắn mới gặp được anh. Nó cũng thừa nhận nó may mắn thật, trong mắt nó bây giờ thế giới toàn là màu hồng và nó đang hạnh phúc trong tình yêu của anh kỹ sư điện lực ấy.
Người ta vẫn truyền tai nhau câu nói “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, nghĩ lại nó thấy thấm thía. Giờ nó biết trách ai, có trách thì trách bản thân nó quá dại dột trao gửi cái quý giá cho anh mà không đòi hỏi một kết thúc xứng đáng. Anh lại dỗ dành …. lại an ủi …. Nó tặc lưỡi bỏ qua vì đơn giản nó nghĩ dâng hiến cho người mình yêu là hạnh phúc. Sau hai năm yêu nhau, nó chuyển từ phòng trọ nữ sang phòng trọ người yêu để góp gạo thổi cơm chung, tiết kiệm bớt chi phí ăn ở. Hàng ngày, buổi sáng anh đi làm đến tối mịt mới về, nó đi học rồi về phòng một mình, hai người vẫn dành cho nhau tình cảm tốt đẹp nhất. Một năm êm đềm trôi qua, nó vẫn nghĩ nó là người hạnh phúc nhất và chuyện tình của nó sẽ mang lại một kết thúc thật đẹp. Nhưng điều không muốn lại xảy đến, dạo này hình như nó thấy mệt mỏi, người nó xanh xao thấy rõ, lại hay bị nôn bất thường. Hai tuần nay anh đi công tác xa, nó gọi điện cho anh khi trên que thử hiện rõ hai vạch đỏ. Đầu dây bên kia, thái độ anh thật lạnh lùng, khác hẳn mọi khi …
– Alo, anh đó hả?
– Uh, anh đây! Có gì không em.
– Anh à! Em có thai rồi. Mình giữ lại con và sẽ tổ chức đám cưới anh nhé!
……
– Không được ….
– Công danh sự nghiệp của anh chưa có, anh chưa nghĩ đến chuyện cưới vợ.
– Thôi nhé! Anh đang bận lắm.
Nó quỵ xuống, nước mắt giàn giụa …. Nó buồn vì người yêu của nó sao lại như vậy, nó chẳng ăn uống được gì. Hôm qua anh đi công tác về, chẳng quà cáp, chẳng hồ hởi vui mừng như trước kia mà đọng lại đâu đó vang bên tai giọng anh rành mạch từng câu, từng chữ:
– Anh nhắc lại lần nữa, nếu muốn tiếp tục thì phải bỏ đứa bé. Còn không thì hãy chấm dứt. Anh không chấp nhận chuyện có con trong thời điểm này. Anh về để lấy đồ tiếp tục chuyến công tác dài ngày vào miền Nam.
…. Hơn một năm rồi anh chẳng còn liên lạc gì với nó.
Sau một năm, trên diễn đàn lập mộ online có thêm khách ghé thăm vào lập mộ cho con. Day dứt với những việc mình đã làm, nó đã nhẫn tâm phá bỏ giọt máu mà anh và nó đã tạo ra. Để giờ đây trong mỗi giấc ngủ, hình ảnh của đứa trẻ chạy lẫm chẫm gọi “Mẹ ơi! Đừng bỏ con một mình” làm nó nhói lòng. Nó không đủ bản lĩnh để giữ lại đứa con vì nó còn cả một tương lai phía trước. Lòng nó nặng trĩu, làm sao mà nó tiếp tục sống vui vẻ khi mang nỗi đau quá lớn. Làm sao đây …. Tự nhiên nó nghĩ đến mẹ …. Nước mắt nó lại rơi!