Tôi với anh là người cùng xóm, đi học cùng trường nhưng khác lớp, anh học buổi sáng còn tôi học buổi chiều, bóng tre đầu làng là điểm dừng chân nghỉ mát của nhiều nhóm học trò, trong đó có tôi và anh. Do tôi học kém môn toán nên hôm nào có tiết toán thì tôi cũng nhờ anh hướng dẫn, riết rồi trở thành thói quen, ngày nào có nghỉ tiết về sớm thì anh cũng chờ tôi dưới bóng tre đầu làng. Thật lòng mà nói, cũng nhờ anh mà học lực của tôi ngày càng khá hơn, lâu ngày tôi cũng cảm thấy ngại, vì cứ nhờ anh như vậy thì chẳng khác nào mình lợi dụng người ta, thôi thì tìm cách gì đó để mình đáp lại cái tình cho nó trọn nghĩa. Do mẹ tôi biết chầm nón lá, nên tôi nhờ mẹ chầm cho tôi một cái thật đẹp để tôi tặng cho anh. Mẹ tôi cũng không hẹp hòi, nên gật đầu đồng ý.
Bài dự thi viết về đề tài sống thử, mã số 1013 các bạn có thể tham gia và giành những giải thưởng hấp dẫn từ cuộc thi
Lúc nhận được món quà của tôi anh rất vui, anh bảo đây là quà tặng nên anh không muốn xài mà để làm kỷ niệm, nếu anh có ra đồng vẫn đội nón cũ thôi, tôi kêu anh cứ xài đi, mai mốt hư rồi tôi xin mẹ cho anh cái khác. Nói như vậy rồi thôi, tôi cũng chẳng để tâm làm gì.
Thời gian cứ như thế trôi dần, anh vào lớp 10 còn tôi thì mới lên lớp 8, bóng tre đầu làng không còn là ‘lớp học’ của tôi nữa, vì hai trường học nằm ở hai nơi khác biệt. Lâu thật lâu tôi mới sang nhà anh chơi một lần, và anh cũng vậy.
Một năm sau, đang lúc tôi học bài thi tốt nghiệp, tôi còn nhớ vào giờ đó cả nhà tôi đi vắng, do trời mưa sấm sét vang rền nên tôi tạm ngưng việc học, tôi hé cửa ra đứng nhìn giọt mưa rơi từ trên mái lá, đang trầm ngâm suy tư thì bổng nghe tiếng gọi rất khẽ vọng ra từ phía bên hông nhà. Tôi giật mình, nhưng vẫn kịp định thần vì biết đó là người quen, tôi mở cửa to hơn để bước ra bên ngoài. Nhìn quanh một chặp, tôi thấy anh đang đứng khoanh tay nép mình sát vào hông vách lá, tôi hô lớn: “Vô nhà đi, tui mở cửa rồi nè, nhanh lên.” không chần chừ, anh bước vội vào trong nhà, cả thân thể anh từ đầu tới chân chỗ nào cũng ướt. Tôi vô tình để mặc anh đứng run, hai tay anh cứ nắm hai vạt áo giũ liên tục, lúc này trời mưa càng nặng hạt hơn, do nhà tôi bị dột khắp nơi nên tôi phải lo tìm ni lông che đậy đồ đạc, loay quay nên tôi không để ý tới anh, đến khi nhìn lại thì không thấy anh đứng đó nữa, tôi gọi nhưng không nghe anh trả lời. Tôi lảm nhảm nói một mình: “Người hay ma mà mới đây biến mất tiêu rồi? Hay là anh ta đã bỏ về rồi? Đồ mất lịch sự. Mà thôi mặc kệ hắn đi.”
Sau một chặp mưa lớn trời cũng dần nhẹ hạt, tôi quay lại bàn học lật lại trang làm dấu, để tiếp tục công việc của mình, tôi phát hiện một bao thư ướt mèm, không ngần ngại tôi xé toẹt ra luôn, à thì ra thư của người lúc nãy. Anh ta viết gì đây nhỉ?
Ngày…tháng…năm…
Em thương…!
Đã bao năm rồi nhưng anh không thể quên được buổi trưa hôm ấy, món quà em gửi tặng anh, không biết do cố ý hay vô tình mà em đã ẩn mấy dòng thư trong chiếc nón lá. Anh nghĩ, nếu em cố ý thì tại sao bấy lâu nay em vẫn im lặng? Hay là tại anh nhiều mộng lắm mơ… Có lẽ….
…V. ơi!
Chiều nay anh viết thơ yêu.
Tặng người con gái tháng ngày anh mơ.
Yêu em từ đó đến giờ.
Em ơi đừng mãi hửng hờ lòng anh.
Đừng rằng anh lỡ chuyến đò
Để rồi ngần ngại dò hoài lòng anh.
Em ơi đừng nghĩ xa xôi
Tuy chưa ước hẹn nhưng tôi vẫn chờ
Mong em thấu rõ lòng anh
Một người mãi mãi một đời yêu em…
Trời, sao có thể như vậy được? Hai câu thơ ẩn trong chiếc nón lá là do có sẵn mà, đầu óc anh này chắc có vấn đề rồi?…Tôi tự đặt ra cho mình hàng loạt câu hỏi, và dự định gặp trực tiếp anh để giải thích cho anh rõ, nhưng cuối cùng tôi lại chọn biện pháp im lặng.
Cây muốn lặng nhưng gió không chịu dừng, anh ‘tấn công’liên tục bằng những bức thư tình, những lời thề non hẹn biển, những câu yêu đương ướt át…bao nhiêu lời ‘có cánh’ anh đều ‘xuất chiêu’ ra hết. Cho dù ai có trái tim là một khối băng đi nữa thì chắc cũng phải tan thành nước.
Sau đó gia đình biết chuyện, ba má anh nhất quyết ngăn cản, vì họ muốn con họ phải học hành cho tới nơi tới chốn. Mặc khác tôi cũng là cô gái nghèo, không thuộc diện môn đăng hộ đối, nếu như lúc đó tôi dừng lại thì cuộc đời của tôi có lẽ không phải chịu đau khổ. Chỉ vì gần gũi nên anh cứ thì thầm vào tai tôi, anh khẳng định sẽ thuyết phục được ba má cưới tôi, tôi nghe lời và tự ý ‘ăn cơm trước kẻng.’ Một lần, hai lần rồi nhiều lần… Cho đến lúc tôi báo anh biết là tôi đã có thai, cứ tưởng rằng anh sẽ vui, nhưng bổng nhiên anh lại biệt vô âm tín, tôi gửi cả chục lá thư mà không thấy anh hồi âm dù chỉ một lời. Cái bụng ngày càng to ra, mấy ngày nữa là vào năm học mới, nhưng lúc này còn gì nữa mà tính đến chuyện học hành. Không còn cách nào khác, tôi cuốn hết quần áo sang nhà anh ‘nằm vạ’, cũng vì xấu hổ mà mẹ tôi khóc đến cạn nước mắt. Từ lúc sang nhà anh, tôi phải chiều chuộng hết tất cả mọi người, chỉ mong lấy lòng để họ nghĩ lại mà thương xót cho hai mẹ con tôi thôi. Nhưng rất tiếc con dâu không trầu rượu, đứa cháu kia không danh chánh ngôn thuận thì họ có quyền nặng nhẹ và nghi ngờ, hết cô lớn thì tới cô nhỏ, mỗi người một tiếng, họ cho rằng cái bào thai ấy chưa chắc là cháu của họ, họ bảo là do tôi quá dễ dãi. Cuối cùng không chịu nổi áp lực của nhà ‘chồng hờ’ tôi quay trở về dập đầu cúi lạy, mong mẹ tha thứ. Quả thật, tình nào cũng không bằng tình mẫu tử, mẹ lo cho tôi vượt cạn và nuôi đứa cháu vô thừa nhận nên người.
Đã gần 30 năm rồi, mặc dù trong lòng vẫn còn hận, nhưng tôi không quên dù một chữ trong những lá thư mà tôi nhận được, nói tới đây tôi lại chợt nhớ đến hai câu như vầy: Muốn quên đi nhưng lòng nhung nhớ, muốn oán hờn sao lại thấy càng thương…Người đàn bà nhẹ dạ lắm chị em mình ơi!
Đắng cay, tủi nhục tôi đều đã ‘thưởng thức’ nên bây giờ tôi ‘dị ứng’ mỗi khi nghe đám trẻ bàn đến chuyện sống thử, hồi chưa được gì thì chàng nào cũng bảo ta là người chung thủy, thề thốt đủ câu, tôi nghĩ nếu như trời đất có linh thiêng thì thế giới này sẽ còn rất ít đàn ông, bởi vì họ chết do tội mắc lời thề.
Hậu quả từ sự nong nỗi của những người con gái nhẹ dạ như tôi, cũng là một bài học để đời, theo kinh nghiệm của tôi sống thử chỉ có lợi cho người đàn ông, vì đàn ông không có gì để mất, họ có thể sống thử hết cả cuộc đời vẫn được. Riêng phụ nữ thì tôi xin chị em mình đừng nên như vậy, xưa nay cái ‘ngàn vàng’ vẫn là cái đàn ông quý nhất, dù xã hội có hiện đại đến đâu thì người đàn ông vẫn coi đó là điều quan trọng tuyệt đối. Qua bài viết của tôi, các bạn sẽ nhận thấy rằng chuyện sống thử không thể đùa được, vì hậu quả cuối cùng chính là đau khổ thiệt.
Tôi đồng ý với quan điểm của tác giả. Bấm thích hoặc không thích để bình chọn cho tác giả.
Sống thử là mod của đa số tuổi teen bây giờ nhưng hậu quả thiệt thòi đều nghiêng về người con gái.Lỡ mang thai thì phá,ảnh hưởng tới sức khỏe,hạnh… Read more »
CÁC BẠN TIN KHÔNG, 5 LỜI BÌNH NÀY LÀ CỦA MỘT NGƯỜI, CÓ THỂ LÀ TÁC GIẢ TỰ BÌNH ĐỂ GIÀNH GIẢI THƯỞNG. KHÔNG NÊN THẾ BẠN Ạ.
Chúng tôi đã kiểm tra lại những lời bình này, hiện BQT đã xóa 4 lời bình kia. Cảm ơn bạn góp ý!
@ Trần Hồng Nga, tôi là tác giả bài viết đây, bạn đừng nói vậy tội nghiệp cho tôi. Do tôi gửi qua FB cho mấy đứa nhỏ xem rồi… Read more »
Chào tác giả, BQT đã check thời gian của các bình luận (Sát nhau, chỉ cách nhau 1 phút) và cùng chung 1 địa chỉ IP nên chúng tôi quyết… Read more »
Chào Tòa soạn! Tôi giả sử cả nhà xài chung một máy tính thì quyền bình luận và bình chọn thì phải làm như thế nào? Trả lời để tôi… Read more »
Cảm ơn bạn đã comment, chúng tôi cập nhật hệ thống thống kê được cached (lưu tạm) trước đó để tiết kiệm tài nguyên cho máy chủ. Khoảng 7 8… Read more »