Phụ nữ ở nông thôn ở quê tôi hiện tại không ít người vì nhiều hoàn cảnh mà không lấy được tấm chồng vừa ý nên họ đành ở vậy với cha mẹ già hoặc ở riêng chịu cảnh quanh năm lẻ bóng và nỗi buồn cô đơn đau đáu. Song trong số họ cũng đã có người giám ‘’phá lệ’’ để được làm mẹ mặc cho thiên hạ rỉ tai nhau những lời gièm pha, chê trách…
Chị M. là người cùng xóm với tôi chỉ vì một vết nám đen bẩm sinh to bằng hai ngón tay vắt ngang bên má phải mà lớn lên chẳng lấy được chồng. Ba mấy, bốn mươi cũng có người đánh tiếng dạm hỏi nhưng chị không chịu vì người thì ‘’chết vợ có tới 3-4 đứa con’’, người thì ‘’vợ bỏ do suốt ngày say sưa chửi con, đánh vợ’’… Năm 2003, khi cha mẹ đã mất cả, chị quyết định tìm người ‘’xin’’ một đứa con, nhưng lại không muốn cha của nó là người cùng làng, cùng xã nên vào dịp nông nhàn chị xuống tận Bình Dương xa cả hơn 200 cây số bán vé số. 4 tháng sau chị về quê cùng cái bụng đã ‘’um, um’’, nói cho đúng ra người làng chẳng mấy người ‘’cười’’, bởi trước giờ chị rất đàng hoàng không hề có điều nọ, tiếng kia…, thêm nữa là các bà, các chị rất yên tâm bởi ‘’tác giả bào thai không phải của chồng mình’’ nên ai cũng nhìn chị với con mắt cảm thông. Có điều từ đó chị M. như ‘’đào sâu, chôn chặt’’ mối tình ‘’bất đắc dĩ’’ này không hề mở miệng tiết lộ với bất kỳ ai về tông tích của cha cô con gái nay đã lên 7 tuổi mà ai thấy cũng khen rằng‘’chắc chắn nó giống cha mới xinh xắn như vậy’’, có người trầm trồ ‘’đúng là mẹ cú đẻ con tiên’’. Từ khi có con chị M. luôn vui vẻ, mập mạp, trắng trẻo hẳn ra mặc dù hàng ngày chị lao động rất vất vả, cực nhọc.
Chị K. ở làng bên cũng sợ sau này có người ở gần đến nhận con nên chị quyết định xuống nhờ bà dì ruột ở Biên Hoà dắt mối ‘’xin’’ cho một đứa. Biết mình đã có thai là chị về ngay, song chị không được suông sẻ như chị M. mà ông bố chị cương quyết ‘’đuổi cổ ra khỏi nhà bởi bởi không chấp nhận đứa con không chồng mà chửa’’. Bà mẹ thương con quá mới gởi chị trở lại nhà dì, song do chị sợ ‘’người kia’’ rù rập lại sa ngã vào cảnh làm bé, vợ mọn thì khổ cả cho mình lẫn vợ con ‘’người ta’’ nên chị tìm đến người bạn thân có chồng ở Lâm đồng tá túc. May mắn được bạn tuy nghèo nhưng hết lòng cưu mang, rốt cuộc chị sinh được cậu con trai rất khôi ngô, tuấn tú; khi cháu tròn một tuổi các chú, các bác của chị tập trung làm công tác tư tưởng miết ông ngoại cháu mới chấp nhận cho về. Giờ thì cháu đã 5 tuổi, suốt 4 năm qua ông quý cháu như cục vàng làm mấy cậu cháu nội cà lanh so bì, ông nạt :’’Đứa nào bé thì ông thương hơn là đúng chứ so bì cái gì’’.
Cuộc ‘’hành trình xin con’’ của chị V. (bà con xa với tôi) thật lận đận, 38 tuổi chị xuống TP Hồ Chí Minh làm Ô-sin cho một nhà giàu, chỉ vài tuần sau chị bị ông chủ đã gần 60 tuổi rồi ‘’đòi quan hệ’’… Chị kể:
-Vì khao khát làm mẹ mà tôi ‘’nhắm mắt, xuôi tay’’, nào ngờ lần thứ 5 thì bà chủ bắt gặp, mẹ con bà ấy đã cho một trận đòn nên thân rồi đuổi ra khỏi nhà chẳng trả công. Song ông ấy cũng có lương tâm, nhờ một người xe ôm đuổi theo tìm tôi đưa cho 2 triệu đồng tương đương với hai chỉ rưỡi vàng. Nhưng về nhà tôi cũng chẳng mang thai, nên 3 tháng sau tôi quyết định xuống Bình Phước hái điều mướn. Tại vườn điều tôi đã gặp một người đàn ông, anh ấy than thở ‘’quê ở miền Tây Nam bộ, do nhà nghèo mà gần như quanh năm đi làm mướn gởi tiền về nuôi vợ luôn đau bệnh và 3 đứa con’’. Buổi tối nọ tôi đã thú thật điều tôi mong muốn, anh ấy chấp nhận ‘’cho’’ tôi. Suốt nửa tháng chúng tôi lén lút quan hệ với nhau như vợ chồng, rồi một ngày nọ tôi đã trốn anh ấy khi trong người thấy khang khác. Thế nhưng kết cục cuộc tình ấy vẫn không mang lại kết quả gì, tôi vô cùng buồn chán. Mãi hơn năm sau trong dịp đi chơi ở Đà lạt tôi đã gặp ba của cô con gái tôi nay đã 6 tuổi một cách vô cùng tình cờ, chỉ một đêm bên nhau thôi mà một tháng sau tôi phát hiện mình mang thai. Phát hiện ra điều này tôi vội vàng thay sim điện thoại và không hề liên hệ với anh ấy thêm lần nữa, chỉ một lần được sanh con thôi là tôi đã đủ hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi.
Vẫn còn vài ba chị trong địa phương đều đã ở tuổi 40 nhưng không được làm mẹ chỉ tại các chị sợ ‘’tiếng để đời’’ và ‘’xóm làng khinh bỉ’’, có chị thổ lộ thẳng ‘’làm như vậy có mà cha em giết vì gia đình gia giáo, dòng họ mẫu mực’’. Song thiển nghĩ, đại đa số phụ nữ Việt nam ở cái tuổi 30 mà chưa được sinh nở thì họ đều vô cùng khao khát cái thiên chức ấy, thế nhưng quyền bình đẳng hôm nay do sự chi phối của tập tục lỗi thời mà nó vẫn còn nằm trong giới hạn nên không ít phụ nữ không có chồng đã phải chịu cảnh hẩm hiu, buồn tẻ suốt cuộc đời… Xã hội nhiều năm trở lại đây đã ‘’thông thoáng’’ chấp nhận những đứa con ngoài giá thú thì chúng ta cũng không kỳ thị những người ‘’không chồng mà chửa’’ để họ có đủ cái quyền mà tạo hoá đã ban cho.