Tôi và em kẻ miền sơn cước, người quê tận miệt đồng bằng sông Cửu long nhưng là đồng nghiệp cùng dạy chung trường ở quê tôi. Suốt 3 năm trời quen nhau, thân nhau rồi yêu nhau mà chưa thấy em làm điều gì để tôi phải phật ý. Dĩ nhiên tôi cũng cố gắng chẳng để em phải buồn lòng, chúng tôi đã có đến trăm lần thề ‘’yêu nhau suốt cuộc đời’’, đến nỗi đã có lúc tôi sợ ‘’lỡ mai mốt này ông trời chẳng xe duyên…’’ thì mọi cái trên đời đối với tôi đều trở nên vô nghĩa.
Tình yêu tôi và em
Mặc dù vậy nhưng tôi chưa một lần biết quê em, nhiều dịp nghỉ hè tôi thổ lộ ý định này song em cứ tìm mọi lý do để trì hoãn. Đến năm thứ tư tôi quyết định đi một mình cho dù không có em, thì em mấp máy đôi môi như muốn bật khóc, rồi ngập ngừng bảo :’’Em vẫn còn một điều duy nhất dấu anh, vì em sợ…’’. Tôi vội ôm vai em thỏ thẻ:
-Hãy nói đi, dù chuyện ấy thế nào đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình yêu của chúng ta.
Im lặng một lát, rồi em quả quyết:
-Tuần sau mình cùng về, anh sẽ biết rõ sự thật, lúc ấy tùy anh quyết định.
Một quãng đường dài hơn 500 cây số, chuyển tới 3 lần xe đò, hai lần đò máy, đò chèo…, mãi tới 8 giờ tối hôm sau chúng tôi mới tới một ngôi nhà lá đơn sơ không lấy gì làm rộng rãi cho lắm giữa đồng không mông quạnh cách khá xa cái làng nhỏ thuộc huyện Trà ôn tỉnh Vĩnh Long bây giờ. Nghe tiếng em gọi ‘’Má ơi’’ thì giọng người đàn bà cất lên liền sau đó :’’Mèn ơi, con Nhị nó về’’. Ánh đèn dầu lóe sáng, người đàn bà ngồi trên giường đang định tụt xuống đất thấy tôi bà vội rụt trở lại rồi kéo vội cái mền trùm ngang bụng và dấu cả hai tay vào trong mền. Tôi ngồi xuống bên bà, nhưng bà vội bảo :’’Cháu ngồi qua bộ vạt bên kia, dì bị bệnh…’’. Đêm ấy dì và em kể cho tôi nghe căn bệnh phong cùi quái ác nó đã hành hạ dì suốt 16 năm qua, và lúc đó thì tôi đã hiểu rõ ‘’cái điều em còn dấu’’!
Ở chơi 2 ngày, người đàn bà rất thận trọng khi tiếp xúc với tôi, mặc dù tôi chẳng chút sợ sệt hay e dè, bởi tôi đã đọc được nhiều tài liệu nói về căn bệnh nan y này. Lúc chia tay để tôi về trước Nhị, bà bật khóc :’’Dì nghĩ không bao giờ con gái lại dẫn bạn trai nó về đây…’’. Tôi về kể lại hết mọi chuyện với gia đình, không ít ý kiến phản đối của anh em nhưng ba má ruột tôi thì một mực bênh vực cho tình yêu đôi lứa. Rồi ba tôi đích thân xuống tận Vĩnh Long đưa bà mẹ vợ tương lai của tôi vào điều trị và sinh hoạt tại một làng phong ở Tp Quy Nhơn (thuộc tỉnh Bình Định bây giờ).
5 tháng sau chúng tôi làm lễ cưới, trước đám 4 ngày chúng tôi xuống trại phong mời má về dự đám, song má bảo :’’Như vậy là má đã mãn nguyện lắm, chẳng có má cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của các con’’. Khi đứa con gái đầu lòng của chúng tôi được 5 tuổi cũng là lúc bệnh phong của má được khống chế, tuy nhiên cả 2 bàn tay, 2 bàn chân má chẳng còn một ngón nào nguyên vẹn do di chứng để lại, tôi quyết định đưa má về ở với vợ chồng tôi ở xã Đăk Drông (huyện Cư Jút, tỉnh Đăk Nông). 8 năm sau thì má mất để lại cho vợ chồng tôi nỗi tiếc thương vô hạn.
Tròn 20 năm qua chúng tôi sống vô cùng hạnh phúc, hai đứa con là báu vật thiêng liêng nhất cuộc đời đều ngoan ngoãn, học giỏi, đặc biệt các cháu đều thường hay nhắc tới bà ngoại, người đã từng có công chăm sóc, dạy dỗ chúng nhiều năm.